Xếp Hạng Các Màn Chơi Doom: The Dark Ages Từ Tệ Nhất Đến Hay Nhất (Dựa Trên Gameplay)

Tiếp nối thành công của Doom (2016) và Doom Eternal, Doom: The Dark Ages mang đến một trải nghiệm có chút khác biệt thông qua hệ thống chiến đấu và cốt truyện, nhưng vẫn giữ trọn vẹn cảm giác bạo tàn, khát máu của việc “xé xác” (ripping and tearing). Với một cốt truyện hoành tráng kéo dài qua 22 màn chơi (Chapter), Doom: The Dark Ages sở hữu các cấp độ độc đáo chứa vô số bí mật, câu đố và kẻ thù để tiêu diệt. Là một tựa game chú trọng hơn vào câu chuyện, The Dark Ages biến Doom Slayer thành vũ khí mà người dân Argent D’Nur đặt niềm tin vào như một đấng cứu thế, đồng thời là hiện thân của sự hủy diệt khiến lực lượng Địa Ngục khiếp sợ. Tuy nhiên, không phải màn chơi nào cũng thành công trọn vẹn. Khi cốt truyện thay đổi và phạm vi tường thuật mở rộng, một số màn chơi trở nên lê thê hoặc có thiết kế cấp độ kém hơn so với phần còn lại. Dưới đây là xếp hạng một số màn chơi của Doom: The Dark Ages dựa trên mức độ thú vị và đáng nhớ về cảm giác và lối chơi, được đánh giá sau hai lần chơi ở độ khó Nightmare.
Cảnh báo Spoiler: Vì bài viết này đề cập đến các màn chơi, sẽ có nhiều chi tiết tiết lộ nội dung cốt truyện.
22. Màn 22
Sự Tính Toán (Reckoning)
Đối với một vài màn chơi đầu tiên trong danh sách này, chúng ta sẽ cùng điểm qua những màn mà tôi thực sự không thích. Hãy bắt đầu với màn chơi kết thúc của game, phải thừa nhận là khá đáng thất vọng so với các màn khác, cũng như nhiệm vụ cuối cùng của Eternal. Màn 21 lẽ ra đã là màn cuối cùng của Doom: The Dark Ages, nhưng vì lý do nào đó, game quyết định rằng bạn vẫn chưa xong. Thay vì một trận chiến sử thi, Màn 22 kết thúc game bằng việc thêm thắt những công việc tẻ nhạt khi bạn thâm nhập Địa Ngục và tiêu diệt Ahzrak cùng với Mụ Phù Thủy (The Witch).
Cảnh chiến đấu trong Màn 22 của Doom The Dark Ages, nơi diễn ra trận trùm cuối không như kỳ vọng.
Màn chơi này mang cảm giác như thêm việc vặt, và trận chiến cuối cùng đẩy bạn vào trận đấu trùm song đấu với Ahzrak và Mụ Phù Thủy, điều này giống một trận đấu trùm dạng “gimmick” hơn là một trận chiến xứng đáng cho một kết thúc cao trào. Không chỉ vậy, Mụ Phù Thủy luôn là một bí ẩn không liên quan khiến tôi khó tìm thấy sự thỏa mãn khi tiêu diệt. Ít nhất Ahzrak đã khiến mọi chuyện trở nên cá nhân hơn khi hắn giết Serrat.
21. Màn 18
Bụng Của Quái Thú (Belly Of The Beast)
Có thể nói, đây là màn chơi kinh tởm nhất toàn bộ game. Trong Màn 18, một Old One nuốt chửng bạn, và bạn phải tìm cách thoát ra bằng cách phá hoại nội tạng của nó. Màn chơi này không dành cho những người yếu bụng (dù khả năng này khá thấp nếu bạn chơi Doom), vì bạn sẽ phải tiêu hóa trong bộ ruột của một sinh vật vũ trụ cổ xưa có nội tạng trùng hợp lại được định hình giống như kiến trúc mà bạn dùng để di chuyển.
Hình ảnh môi trường kinh tởm bên trong quái vật trong Màn 18 của Doom The Dark Ages.
Dù cấp độ này sáng tạo đến đâu, việc bị nuốt chửng bởi một quái vật bạch tuộc khổng lồ không hề thú vị, và mức độ đa dạng về hình ảnh mà bạn có thể đưa vào một cấp độ lấy cảm hứng từ body horror (kinh dị cơ thể) là có hạn. Đây có thể là một chi tiết nhỏ nhặt, nhưng tôi ghét cách các vũng axit được đánh dấu quá mờ nhạt, đặc biệt là khi bạn đang tích cực di chuyển để tránh đòn tấn công của kẻ thù.
20. Màn 10
Vùng Đất Bị Lãng Quên (The Forsaken Plane)
Với ý định tiêu diệt Ahzrak, Slayer phải sửa chữa một cỗ máy Atlan bị hỏng để tấn công pháo đài của hắn. Đây là màn chơi đầu tiên chúng ta cuối cùng được ghé thăm Địa Ngục và tàn phá nó cùng cư dân của nó. Đối với một cấp độ đưa chúng ta trở lại với bối cảnh quen thuộc của Địa Ngục, màn này lại đáng ngạc nhiên là khá tầm thường so với các màn chơi khác.
Khung cảnh Địa Ngục trong Màn 10 của Doom The Dark Ages, khi Slayer sửa chữa Atlan.
Câu chuyện cũng đặt ra ý tưởng rằng có nhiều đoàn thám hiểm đã được gửi đến Địa Ngục, mặc dù không có nhiều cơ hội để thấy điều đó qua cách kể chuyện bằng môi trường, ngoài vài cỗ máy Atlan được đặt làm bối cảnh. Màn này không thực sự cuốn hút tôi, vì các cuộc giao tranh không ly kỳ như những màn khác, và nó giống một nhiệm vụ tìm đồ (fetch quest) hơn trong quá trình tìm kiếm lõi năng lượng.
19. Màn 11
Kẻ Phá Địa Ngục (Hellbreaker)
Màn chơi này được chia làm hai nửa: một phần điều khiển Atlan và một phần chơi bình thường. So với các màn khác, đây là một màn tương đối ngắn hơn, dù tốt hay xấu. Phần chiến đấu cận chiến với Atlan trở nên cũ kỹ khá nhanh sau một thời gian. Việc đấm và né tránh trở nên kém thỏa mãn hơn ở đây, mặc dù phần này bù đắp lại bằng cách cung cấp cho bạn một khẩu shotgun khổng lồ có thể nhanh chóng hạ gục những Titan tấn công bạn. Tuy nhiên, đoạn cắt cảnh mở đầu mang đến cái nhìn khá chân thực về cảm giác khi điều khiển một trong những cỗ máy khổng lồ đó.
Hình ảnh cỗ máy Atlan đang chiến đấu trong Màn 11 của Doom The Dark Ages.
Đối với nửa sau của màn chơi này, câu chuyện khiến bạn hào hứng như thể sắp đối đầu trực diện với Ahzrak, nhưng rồi lại kéo thảm dưới chân bạn, thay vào đó đưa bạn đối mặt với một Agaddon khác, khiến hai màn này cảm thấy hơi vô nghĩa.
18. Màn 15
Thành Phố Ry’uul (City Of Ry’uul)
Chúng ta rời xa thực tại và những cảnh quan Địa Ngục quen thuộc để bước vào một cõi giới bí ẩn, bẻ cong vật lý của các sinh vật vũ trụ cổ xưa. Tôi không ngờ rằng chúng ta sẽ bước chân vào lãnh thổ Lovecraftian, nên tôi khá bất ngờ. Phần đầu màn có lẽ là phần hay nhất, khi bạn đi qua những đường hầm kỳ lạ đầy xúc tu và những quả cầu vô tận. Tôi đã rất háo hức được tận mắt chứng kiến Cõi Vũ Trụ bí ẩn và có thể chiến đấu với một số quái vật vũ trụ. Sau đó, màn chơi cảm thấy hơi đáng thất vọng.
Cảnh quan siêu thực, uốn cong vật lý trong Màn 15 của Doom The Dark Ages tại Cõi Vũ Trụ.
Mặc dù các phần leo trèo platform và câu đố phải thừa nhận là sáng tạo, tôi không thích cảm giác đơn điệu của nội thất bắt đầu xuất hiện, và việc di chuyển trong kiến trúc kỳ lạ trở nên hơi khó chịu ở nửa sau màn chơi. Nhưng cùng với sự giới thiệu của Cõi Vũ Trụ, game cũng bổ sung thêm Cosmic Baron và Acolyte, đây là hai kẻ thù cực kỳ khó chịu khi phải chiến đấu.
17. Màn 6
Cuộc Bao Vây – Phần 1 (Siege – Part 1)
Slayer tìm cách thoát khỏi xiềng xích và tự giải phóng để giúp đỡ người dân Argent, điều này rất đáng mừng khi cuối cùng anh ấy lấy lại được quyền tự quyết, dù có hạn chế. Theo tôi biết, đây là cấp độ mà mọi người lần đầu tiên được trải nghiệm Doom: The Dark Ages, nơi bạn có một thế giới bán mở để khám phá.
Khung cảnh chiến trường bán mở trong Màn 6: Cuộc Bao Vây – Phần 1 của Doom The Dark Ages.
Khu vực này dày đặc và giới thiệu hệ thống tinh thần (morale system), nơi bạn phải tiêu diệt một số lượng quỷ nhất định trước khi có thể gây sát thương cho thủ lĩnh. Những phần này rất thú vị và mang lại cảm giác về quy mô của cuộc chiến giữa người dân Argent và lực lượng Địa Ngục. Các mục tiêu khá đơn giản, nhưng những câu đố dẫn đến bí mật có lẽ là phần tôi ít yêu thích nhất, vì chúng có thể khá khó chịu. Câu đố con sói có lẽ là những cái khó tìm nhất, vì dường như không có quy tắc hay lý do nào để tìm chúng ngoài việc tìm kiếm mọi ngóc ngách.
16. Màn 20
Sự Hồi Sinh (Resurrection)
Không gì có thể ngăn cản Slayer, ngay cả cái chết. Màn chơi này có một khu vực mở nhỏ gọn hơn so với các màn khác, khiến các cuộc giao tranh diễn ra thường xuyên hơn. Thật không may, phần còn lại của màn chơi bị ảnh hưởng bởi một phân đoạn cưỡi rồng khá cơ bản, mặc dù may mắn là nó không kéo dài lâu. Nó giống như một phương tiện để di chuyển bạn đến phần tiếp theo một cách nhanh chóng hơn.
Hình ảnh trận chiến kịch tính trong Màn 20: Sự Hồi Sinh của Doom The Dark Ages.
Đây cũng là thời điểm thích hợp để phê bình các cấp độ cưỡi rồng – lối chơi mang cảm giác thụ động so với chiến đấu thông thường và chiến đấu với mech. Hầu hết thời gian, bạn chỉ chờ kẻ thù bắn bạn bằng đòn tấn công màu xanh lá cây để thực sự gây sát thương, điều này không phù hợp với phong cách chơi “xe tăng không ngừng nghỉ” mà phần còn lại của game đang thúc đẩy. Trong khi các Maykr drones cực kỳ dễ hạ gục, Kreed Maykr là một trận đấu trùm hai giai đoạn khá ổn, đưa bạn qua kiến trúc của Maykr. Tôi nghĩ phần này của màn chơi hơi ngắn, và tôi đã hy vọng rằng ít nhất sẽ có một màn chơi Maykr trong game.
15. Màn 2
Hebeth
Những người đã chơi Doom Eternal sẽ nhớ Hebeth, một thành phố của người Argenta trên bề mặt sao Hỏa. Hệ thống chiến đấu vẫn khá đơn giản, và những kẻ thù mới như Stalker Imp và Hell Knight được giới thiệu để tạo sự đa dạng. Nhưng Màn 2 là nơi một số điểm yếu bắt đầu bộc lộ.
Khung cảnh thành phố Hebeth trên sao Hỏa trong Màn 2 của Doom The Dark Ages.
Có rất nhiều đoạn phải quay lại (backtracking), và một số bí mật cảm giác tẻ nhạt để đạt được, đây có lẽ là nơi một số ý kiến kém thiện cảm của tôi về game xuất phát. Kẻ gây khó chịu nhất là bức tường lửa chặn một khu vực bí mật, gần như không thể vượt qua vì van điều chỉnh gần như không nhìn thấy được.
14. Màn 12
Trạm Chỉ Huy Sentinel (Sentinel Command Station)
Màn 12 bắt đầu chậm rãi, khiến bạn cảm thấy an toàn giả tạo trước khi mọi thứ bắt đầu nổ tung. Ấn tượng ban đầu của tôi về màn chơi này không tốt lắm, chủ yếu vì tôi đã nhận thấy một vài bí mật mình bỏ lỡ ngay sau khi nhảy vào một điểm không thể quay lại (point of no return).
Hình ảnh Trạm Chỉ Huy Sentinel trong Màn 12 của Doom The Dark Ages, trước khi tiến vào Cõi Vũ Trụ.
Nhưng sau khi chơi lại màn này, tôi không thể nói rằng nó tệ chút nào. Nó không nổi bật về mặt hình ảnh, nhưng nó dẫn bạn thẳng đến cuộc giao tranh tiếp theo ngay sau khi bạn kết thúc trận trước. Bên cạnh đó, màn chơi này bắt đầu giới thiệu Cõi Vũ Trụ, đây là một trong những khía cạnh hay hơn của game.
13. Màn 3
Lõi Chắn (Barrier Core)
Màn 3 hoàn toàn tập trung vào việc điều khiển cỗ máy Atlan, khi bạn di chuyển qua các đấu trường (tương đối) hẹp trong khi đấm và bắn các Titan. Hiệu ứng hình ảnh và âm thanh tăng cường cảm giác về cách cỗ máy khổng lồ như núi này di chuyển, với mỗi cú đấm cơ khí làm xương cốt và áo giáp vỡ vụn, cùng với những bước chân như sấm động làm rung chuyển mặt đất.
Cảnh chiến đấu với cỗ máy Atlan khổng lồ trong Màn 3: Lõi Chắn của Doom The Dark Ages.
Mặc dù việc điều khiển một cỗ máy mech khổng lồ undeniably ngầu, nhưng cơ chế đơn giản và chỉ ở mức bề mặt có thể khá nhàm chán sau một thời gian. Đôi khi tôi ước chiến đấu với Atlan có chiều sâu hơn một chút. May mắn thay, màn chơi kết thúc trước khi nó trở nên quá lê thê. Tuy nhiên, việc càn quét các Titan quỷ bằng một khẩu minigun khổng lồ mang lại cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Dựa trên phân tích các màn chơi được trình bày từ thứ hạng 22 đến 13, chúng ta có thể thấy rõ những điểm mạnh và yếu trong thiết kế cấp độ và lối chơi của Doom: The Dark Ages. Mặc dù một số màn mang lại trải nghiệm chiến đấu mãn nhãn và ý tưởng môi trường độc đáo, những màn khác lại vấp phải các vấn đề về nhịp độ, sự lặp lại và thiết kế gây khó chịu. Hy vọng rằng những màn chơi được xếp hạng cao hơn trong game sẽ thể hiện những khía cạnh tuyệt vời nhất mà Doom: The Dark Ages có thể mang lại.
Bạn đã trải nghiệm những màn chơi này trong Doom: The Dark Ages chưa? Màn chơi nào bạn yêu thích hoặc không thích nhất? Hãy chia sẻ ý kiến của bạn trong phần bình luận bên dưới!